Một phút xa nhau, một phút nhớ
Một phút đợi chờ, một phút thương
Chỉ còn đây giọt lệ sầu vương
Mắt xa xăm dõi theo hình bóng cũ...
Có đau thương mới hiểu sự hạnh phúc, có đắng cay mới hiểu ngọt ngào và phải có cô đơn mới biết cuộc đời này còn thiếu...
Một giọt cà phê, một giọt sầu
Một giọt trà đắng, một giọt đau
Chỉ còn nơi đây mình tôi đợi
Còn vương còn đọng nỗi sầu cô đơn...
Thao thức đêm khuya, bất chợt thấy tim mình nhói đau. Người đã khuấy động cuộc sống của ta thêm một lần nữa, một lần nữa hình bóng người chợt tràn về trong tim ta... Lần nữa người lại về giữa tim ta, lần nữa ta nhớ về người. Dù thế nào đi chăng nữa hình bóng người vẫn không thể nhạt nhòa trong tâm trí ta. Mỗi khi ngồi một mình, ký ức về người trong tim ta lại tràn về... Ta nhớ người quay quắt, ta không thể ngừng yêu người. Vì sao thế? Người chiếm một khoảng trống trong tim ta lớn như vậy sao ta cũng không biết nữa?
Nhưng người thật sự đã đi xa rồi! Sao ta vẫn còn lưu luyến thế? Ta cũng không biết nữa, thực sự ta không có câu trả lời. Ta sẽ chẳng bao giờ có câu trả lời! Mưa vẫn tầm tã nơi ta đứng chờ người... Rồi ta sẽ chết đi, chết trong niềm hy vọng mong manh. Liệu người có còn nhớ về ta?
Hạnh phúc là gì? Ta hỏi!
- Hạnh phúc chỉ là loi` noi' do^i'